Thiệu Bồi Nhất buồn bực mà nói.
- Không phải sớm đã nói cho cậu biết cần chuẩn bị một vấn đề hay sao, mau suy nghĩ, suy nghĩ đi……
Tôi gãi gãi đầu, hỏi cái vấn đề gì bây giờ?
Hắn nói qua, chủ nhân số 79 phố Phúc Nguyên kia có thể trợ giúp người có duyên giải đáp bất luận một vấn đề nào đó, nhưng mà giới hạn là một vấn đề.
Chỉ là hiện tại trong lòng tôi có bao nhiêu cái vấn đề? Ngay cả bản thân tôi cũng không thể đếm được, quan trọng nhất tự nhiên chính là nguyền rủa của nhà họ Hàn, trải qua mấy ngày này, chuyện này giống như một căn bệnh kín chôn sâu trong lòng tôi, tuy rằng không có phát tác, nhưng lại như ma chú làm tôi thường xuyên bừng tỉnh giữa đêm khuya, đó là tai nạn không dứt bỏ được trong cuộc đời.
Nếu tôi hỏi vấn đề này, chủ nhân thần bí của phố Phúc Nguyên kia, có thể trả lời được sao?
Tôi cũng không ôm hy vọng, đây là nguyền rủa truyền thừa ngàn năm của nhà họ Hàn, cuối cùng ngàn năm, cao nhân nhà họ Hàn xuất hiện lớp lớp, lại cũng chưa ai có thể phá giải, vị chủ nhân số 79 phố Phúc Nguyên lại có địa vị gì, chẳng lẽ có thể cởi bỏ ngàn năm mê man của nhà họ Hàn sao? Nếu hắn thực sự có bản lĩnh kia, nói vậy tổ tiên nhà họ Hàn đã sớm đi tìm hắn rồi chứ?
Cho nên tôi cảm thấy, chỉ sợ là người này hữu danh vô thực, được gọi là có thể giải đáp hết mọi chuyện trên thế gian, hơn phân nửa là hù người, phải biết rằng chuyện trên thế gian rối ren không thôi, dây dưa xen kẽ, ông ta có thể biết được một hai phần mười, đoán chừng cũng đã là một nhân vật ghê gớm rồi.
Nếu chuyện này ông ta không biết, như vậy thì lui mà cầu chuyện tiếp theo, hỏi một chút nơi ở của vị âm dương sư Tư Đồ Vẫn thì như thế nào nhỉ? So với nguyền rủa của gia tộc cấm kị sư, cái này chắc sẽ đáng tin cậy hơn một ít đi.
Còn nữa, tôi lại nghĩ tới Hà Điền Điền, nếu là hỏi chỗ ở của cái người đàn ông dùng tà thuật chiếm lấy sinh mệnh người khác, nói vậy ông ta cũng có thể biết đi chứ?
Còn có bây giờ ông nội tôi đang sống hay đã chết, còn cái người trẻ tuổi nhiều lần đối nghịch với tôi cơ hồ là không chết không thôi là ai? Cái tên chỉ chú sư kia đang ở nơi nào, thậm chí là răng nanh con trai Dạ Ma bị tôi cất sâu vào đáy hòm, Giải Trĩ hai đuôi ẩn trong Ngọc Tì Hưu, những chuyện này không cái nào không phải là nghi vấn trong lòng tôi.
Trong lúc nhất thời lại trào ra nhiều vấn đề như vậy, tôi nhíu mày, khó có thể quyết định, Thiệu Bồi Nhất hỏi tôi.
- Nghĩ ra được vấn đề nào chưa?
Tôi cười khổ.
- Nghĩ ra được một đống.
- Vậy cậu chọn chuyện nào quan trọng nhất, khó nghĩ nhất, phải biết rằng mỗi người chỉ có một cơ hội hỏi một vấn đề, nếu hỏi rồi thì về sau cũng không thể hỏi tiếp nữa.
Tôi vắt óc suy nghĩ, cũng chỉ có thể như thế, vậy nên bắt đầu từ vấn đề khó nhất quan trọng nhất, nếu ông ta không trả lời được thì từ từ hỏi tới mấy vấn đề sau, cho tới khi nào trả lời được mới thôi.
Vì thế tôi gật đầu với Thiệu Bồi Nhất, ý bảo tôi đã nghĩ kỹ rồi, cậu ta không nói thêm gì, quay đầu dẫn đường, cùng nhau đi về phía số 79 phố Phúc Nguyên.
Kỳ thật, tôi đã sớm đã nhận ra, đây vẫn là con phố Phúc Nguyên trước kia tôi tới, đi ở trong hẻm phố, bốn phía vẫn cứ im ắng, tôi có chút buồn bực liền hỏi Thiệu Bồi Nhất, nơi này làm sao âm u đầy tử khí như thế, chẳng lẽ nhiều hộ gia đình như vậy, cũng không ai bước ra khỏi cửa hay nói một lời nào?
Thiệu Bồi Nhất quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái, thấp giọng nói.
- Đừng nói to, tới nơi này nhất định phải an tĩnh, không được quấy rầy hàng xóm xung quanh.
Tôi sửng sốt.
- Vậy là có ý gì?
Cậu ta thần bí mà nói.
- Chẳng lẽ cậu cho rằng trên phố này đều là con người sao? Nói cho cậu biết, nếu không phải người đưa đò Hoàng Tuyền đưa chúng ta lại đây, thì ngay cả đầu phố cậu cũng không tìm thấy đâu…
Tôi ngạc nhiên.
Thì ra, trong thành phố này, đây là một con phố không hề tồn tại.
Chúng tôi lập tức đi tới cuối đường, đối diện vẫn là vách tường thật dày, Thiệu Bồi Nhất quay đầu lại cười ha hả rồi nói với tôi.
- Tôi đi trước hay là cậu đi trước?
Tôi lắc đầu như trống bỏi, hắn lại cười hô hố với tôi rồi nói tiếp.
- Vậy được, tôi đi vào trước, nhớ cho kỹ, trước mặt chúng ta cái gì cũng không có, những gì mà cậu thấy là do đôi mắt của cậu thấy, mà đôi mắt thì…
Cậu ta chỉ chỉ hai mắt của mình, chớp chớp mắt nói.
- Chúng sẽ lừa gạt chúng ta!
Nói xong, cậu ta lại nhe răng cười với tôi tiếp, quay đầu liền đi vào bên trong vách tường kia……
Tôi trợn mắt há hốc mồm, không sai, cậu ta cứ như thế mà đi vào, đi vào bên trong vách tường dày cộp kia, trên vách tường lan tràn một trận gợn sóng, dường như cậu ta bước vào trong làn sóng gợn kia, chậm rãi biến mất, cuối cùng chỉ còn một bàn tay thò ra bên ngoài, vậy mà còn vẫy tay với tôi……
Nhìn toàn bộ người Thiệu Bồi Nhất biến mất, tôi nhíu nhíu đôi mắt, bước lên sờ lên vách tường kia một lần nữa, lại dùng tay gõ mạnh lên một cái, lập tức cảm thấy đau đớn, vách tường này mà không tồn tại sao? Vậy tại sao tôi còn nhìn thấy được vậy?
Nhưng mà nghe cậu ta nói, không thể để đôi mắt lừa gạt, tôi thử đi về phía trước vài bước kết quả mặt tường kia vẫn vững chắc che ở phía trước, cái mũi tôi thiếu chút nữa bị đập đến chảy máu, cái thứ đồ chơi này cũng khó nhằn quá đi.
Tôi cau mày suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm, không thể bị đôi mắt lừa gạt, tôi đây nhắm mắt lại không phải là xong rồi sao?
Tôi vì chính mình đột nhiên nghĩ ra được ý tưởng thông minh này mà vui vẻ một chút, sau đó liền nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy trước mặt là sân thể dục trường học, trong phạm vi 100 mét đều trống trải ……
Tôi lập tức đi qua, lúc này đây, giống như thật sự không hề trở ngại, tôi nhắm mắt lại, cái gì cũng không nhìn được, cảm giác như thân thể vẫn luôn đi qua không khí, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, hình như có ánh sáng lấp lánh, ngay sau đó liền nghe thấy một giọng nói của trẻ con vang lên.
- Hoan nghênh ngài đi vào Phúc Duyên Trai, khách nhân ở xa tới là vì có duyên, mời mở mắt ra nhìn.
Tôi bỗng nhiên mở to mắt, lại thấy chính mình đã thân ở bên trong một tòa tịnh xá huy hoàng đèn đuốc sáng rực, bốn phía bố trí cổ kính, rất có ý vị. Trong chớp mắt, tôi đã nghĩ rằng mình xuyên qua tới thời đại nào đó rồi, trong lòng cảm thấy nao nao, thì thấy đối diện chính mình đang có một đồng tử khoảng 20 tuổi búi tóc xõa xuống, chân mang giày gai, thân mặc áo bào rộng, đang mỉm cười nhìn tôi.
Mà Thiệu Bồi Nhất đứng ở không xa bên cạnh người này, trong tịnh xá này ngoại trừ hai người họ ra thì không còn ai khác.
Nhất thời tôi có chút sững sờ, nhìn đồng tử này hơi khom người thi lễ với tôi, chắp tay tỏ lễ, tôi cũng có chút không trôi chảy mà chắp tay lại với đồng tử, lại nhìn lướt qua Thiệu Bồi Nhất, mở miệng nói.
- Tại hạ Hàn Thanh Thiên, cũng không thể nói là ở xa tới, nhưng đã quấy rầy rồi.
Hình như đồng tử cảm thấy vừa lòng, mỉm cười nói.
- Khách nhân không cần khách khí, chủ nhân nhà tôi đã sớm định ra quy củ, nguyện vì người có duyên trên thế gian giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc, nếu khách nhân đã đến đây, vậy xin mời ngồi xuống đây để tôi pha trà đãi khách.
Dứt lời, đồng tử liền thong thả ung dung đi vào hậu đường, xoay người đã không thấy bóng dáng đâu.
Tôi nhìn nhìn Thiệu Bồi Nhất, cậu ta lại làm thủ thế bảo tôi im lặng, ý bảo tôi ngồi xuống trước, không cần lại nhiều lời.
Tôi buồn bực mà ngồi xuống, nhìn cậu ta cũng đã đi tới, mới nhỏ giọng mà nói.
- Này là cái triều đại nào? Làm sao mà nói chuyện kỳ cục như thế?
Cậu ta xua tay với tôi cũng hạ giọng nói.
- Đừng nói chuyện lung tung, ở chỗ này chính là như vậy, ai cũng không biết là triều đại nào, Phúc Duyên Trai này là một chỗ rất thần bí, cậu đừng có ở trước mặt người ta mà dò hỏi cặn kẽ như thế…… Thật ra tôi nghe cách nói chuyện này cũng nổi cả da gà.
Lòng tôi tràn đầy nghi hoặc, lại đưa mắt đánh giá khắp nơi, đang không rõ nguyên do thì đồng tử kia đã trở về, tay nâng khay trà, cười bưng lên hai ly trà mùi thơm thấm nhuần, nói.
- Mời khách nhân dùng trà, đây là Thanh Không Trà vạn năm do chủ nhân nhà tôi chế ra, bên ngoài khó gặp, mời hai vị dùng tạm trong khi chờ gặp chủ nhân.
Đồng tử vừa nói tên trà ra thì trong lòng tôi bỗng dưng nhảy dựng, Thanh Không Trà vạn năm, cái này không phải loại trà lúc trước Nam Cung Phi Yến từng cho tôi uống hay sao? Hay là giữa hai người họ có mối quan hệ nào đó?
Tôi bỗng nhiên nhớ tới lời nhắn của Nam Cung Phi Yến, trên đó nói rằng nếu có việc phải đi tìm nàng thì hãy tới số 79 phố Phúc Nguyên, nói vậy thì Nam Cung Phi Yến cùng nơi này chắc có gì đó rất sâu xa.
Nhưng mà những lời này của đồng tử là có ý gì, chẳng lẽ chủ nhân nơi này không có ở nhà?
Tôi bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, cảm giác này so với lần uống trà trước hơi khác, lần trước Nam Cung Phi Yến cho tôi uống Thanh Không Trà vạn năm, vào miệng thơm ngọt, giống như quỳnh tương ngọc dịch làm người dư vị vô cùng, nhưng Thanh Không Trà vạn năm lúc này, so với lần trước lại nhiều hơn vài phần nhàn nhạt thanh hương, làm người càng thêm vui vẻ thoải mái, một khi vào miệng, chỉ cảm thấy tâm thần cả người đều bình tĩnh ổn định, tâm không hoảng hốt, khí không rối loạn, phỏng chừng nếu chạy một hơi lên năm tầng lầu đều không thấy mỏi mệt.
Thiệu Bồi nhất ở bên cạnh dường như đã sớm biết chỗ tốt của loại trà này, cũng không khách sáo, bưng ly trà lên uống một hơi cạn sạch, lau miệng nói.
- Khát chết tôi rồi……
Tôi muốn ngất rồi, tên này mới đúng là trâu nhai mẫu đơn, thứ tốt như vậy mà hắn lại dùng để giải khát……
- Trà ngon, trà ngon tuyệt thế nha.
Tôi rung đùi đắc ý tán thưởng nói.
- Chủ nhân nơi này tất là cao nhân nhã sĩ, chỉ không biết chủ nhân đang ở đâu? Thanh Thiên có khả năng gặp mặt được hay không?
Trong tình huống này, tôi cảm thấy nếu tôi nói với hắn rằng “chủ nhân nhà cậu đi đâu rồi, tới lúc nào mới trở về?”. Kiểu nói chuyện thô tục này làm tôi cảm giác thật ngại, tôi không làm được loại chuyện gây mất hứng giống như Thiệu Bồi Nhất ……
Đồng tử khẽ cười nói.
- Khách nhân tới không khéo rồi, hôm qua chủ nhân đi ra ngoài, đến nay vẫn chưa về.
Tôi lập tức vô cùng thất vọng, không thể tưởng được nói chuyện qua lại mất nửa ngày, hóa ra người ta không có ở nhà thiệt hả?
Thiệu Bồi Nhất cũng không để ý những cái đó, mở miệng nói.
- Vậy tới khi nào thì ông ta mới về?
Đến rồi đến rồi kìa, câu đó vừa rồi tôi ngại mặt mũi không dám nói ra, ai ngờ cậu ta nói ra thật kìa……
Đồng tử vẫn cứ tươi cười đầy mặt, đáp.
- Chủ nhân ra ngoài có khi một hai ngày, có khi ba năm ngày, có khi bảy tám ngày, nếu khách nhân không có việc gì, thì cứ chờ ở nơi này, chờ sau khi chủ nhân về rồi lại gặp nhau cũng không muộn.
Tôi cảm thấy hết nói nổi, thà nói thẳng ra rằng chủ nhân đi ra ngoài không biết khi nào về không được sao? Bảy tám ngày, tôi làm gì có thời giờ ở chờ chỗ này nha, không cần nhiều, chỉ cần ba ngày tôi chưa trở về trường học chắc có người chạy đi báo công an rồi.
Tôi nhíu mày nói.
- Nếu như vậy, chúng tôi tới không khéo, chỉ là chúng tôi không có thời gian ở lại chỗ này chờ đợi, bên ngoài còn có chuyện gấp chờ chúng tôi giải quyết, không bằng qua vài ngày nữa rồi chúng tôi lại đến.
Trong lúc nói chuyện, tôi nhìn thoáng qua Thiệu Bồi Nhất, cậu ta cũng không có phản ứng gì, chỉ là hơi hơi gật gật đầu, giống như đồng ý với lời tôi nói.
Đồng tử nghĩ nghĩ nói.
- Thật ra thời gian mà tôi nói là tính theo thời gian ở ngoài mà thôi, tính ra cũng không dài lắm. Nhưng mà nếu khách nhân có việc, vậy xin cứ tự nhiên, nhưng khách nhân nếu có cái vấn đề gì, có thể lưu lại, chờ sau khi chủ nhân trở về, tự tôi sẽ đưa cho chủ nhân xem qua.
- Cái này……
Tôi hơi do dự, muốn nói vấn đề thì trong bụng tôi có một đống lớn, vốn tính hỏi từng cái một, bây giờ lại nói tôi để lại một vấn đề thì nên để lại cái nào là tốt đây?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo